Anh gặp cô gái ấy lần đầu trong một ngày buồn của Hà Nội.
Đó là một buổi chiều mưa, sau bữa ăn tối muộn anh nhận được điện thoại của sếp.
- Ra ngay nhà hàng…. uống rượu nhé! Anh sẽ cho chú gặp một người.
- Nhưng em vừa ăn tối rồi anh, trời lại đang mưa to!
- Mưa cũng ra, nhanh lên!
Vẫn là cái giọng ra lệnh quen thuộc khi mỗi lần có việc gì cần gọi thằng em nhưng lần này thì khác vì sếp muốn giới thiệu cho anh một cô bé cùng quê như lời sếp đã hứa.
Biết không thể ngồi yên ở nhà anh đành phải đội mưa đến địa chỉ như sếp đã nhắn tin mà trong lòng không mấy vui vẻ.
Chật vật với những con phố nhỏ dưới cơn mưa nặng hạt, cuối cùng anh cũng đến được địa chỉ mà sếp anh chỉ kịp nhắn tin rất vội. Mâm rượu đang dùng dở ngoài sếp anh còn có thêm 3 người lạ.
Sau vài câu giới thiệu biết người cùng quê nên buổi làm quen cũng diễn ra cởi mở nhưng vô cùng nhanh chóng. Trận mưa đầu mùa của Hà Nội làm cho tâm trạng ai cũng không thoải mái nên dường như không ai nói gì nhiều ngoài những câu xã giao quen thuộc.
Buổi gặp kết thúc và ấn tượng với anh về cô là một cô bé có vẻ hiền lành và ít nói.
Vọn vẹn có vậy và anh cũng nhanh chóng quên cô và buổi gặp mặt đó sau những bộn bề của công việc. Thế nhưng, ai ngờ khi những hình ảnh cuối cùng của cô kịp tan biến trong trí nhớ của anh thì một ngày cô xuất hiện đường đột ngay tại cơ quan anh.
Anh cũng chẳng kịp nhận ra cô là ai sau nhiều tháng không gặp, không liên lạc nhưng không khó để anh nhớ ra lần đầu gặp cô. Cô khác trước khá nhiều.
Vậy là cô trở thành đồng nghiệp của anh làm việc trong cùng một căn phòng. Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó.
Về làm cùng một cơ quan, cô lại là cấp dưới liên quan trực tiếp đến nội dung anh phụ trách nên việc va chạm và nói chuyện với nhau dần trở thành trở thành chuyện hàng ngày.
Thế rồi không biết từ bao giờ đan xen trong câu chuyện công việc là những câu hỏi han cá nhân và vài câu chuyện bâng quơ trong cuộc sống.
Phải thừa nhận là anh cảm mến cô rất nhanh bởi cô mang đầy đủ vẻ đẹp, nét đáng yêu và tính bướng bỉnh của một cô gái mà bấy lâu anh vẫn cất công tìm kiếm.
Anh, một chàng trai thích sự nhẹ nhàng, chu đáo và tế nhị rốt cục cũng đã không cầm được lòng mình trước một cô gái đanh đá. Nhưng tình yêu thật lạ, biết vậy nhưng mấy ai đủ can đảm để dứt ra và anh lại càng không làm được điều đó.
Không biết từ bao giờ anh thích đến cơ quan hơn và có những ngày không có việc nhưng anh cũng lặn lội đến từ sớm chỉ để được nhìn thấy cô. Rồi có những hôm cả cô và anh cùng đi bộ gần 10 tầng của tòa nhà vì một lời cá cược.
Ngày cô bị tai nạn trên đường đi làm, anh lo lắm và có chút ghen tức khi nghe cô kể được một anh chàng đi đường mua thuốc để bôi vết thương nhưng có lẽ cô không kịp hiểu bởi anh biết với cô anh vẫn chỉ là bạn.
Anh biết là cô sẽ quên hết những kỷ niệm trong gần 1 năm ở gần nhau nhưng anh thì nhớ hết. Hai lần cô và anh đi xem phim, một vài lần la cà quán cà phê, năm bảy kỷ niệm vui vui khi đi chơi cùng nhau.
Anh nhớ lần đi xem phim đó cô đã khóc. Nhìn cô mà anh thấy mủi lòng, tại sao một người đàn ông như anh lại có thể như vậy, anh không kịp hiểu mình nhưng anh hiểu và yêu cô nhiều hơn.
Cô có sở thích véo anh thật đau và cố dí những chiếc móng chân được chăm chút thật nhọn của cô vào chân anh mỗi khi 2 đứa ngồi ở một góc riêng tư trong quán cà phê. Cô vui ra mặt khi nhìn thấy anh kêu ré lên vì đau.
“Mỗi lần đi chơi cùng em anh phải mang giày vải để em còn dẫm vào chân anh, anh đau em vui lắm”. Cô là vậy đấy.
Anh vẫn nhớ nhất buổi tối hôm đó trời mưa rất to và chớm những cơn lạnh đầu mùa. Anh và cô mải miết làm việc trong một quán cà phê nhỏ. Khi xong việc cũng là lúc trời đổ mưa nhiều nhất, gió rít ào ào khiến người đi đường phải nép lại vì lạnh.
Trời đã khuya, gió vẫn thổi mạnh từng cơn dài nhưng cô quyết ra về để kịp giờ đóng cửa. Nhìn dáng cô nhỏ bé cố chống lại từng cơn gió lạnh trong tà áo mỏng bị những hạt mưa nặng hạt làm ướt mà anh thấy quặn lòng. Anh muốn ôm cô vào lòng để ủ ấm cho cô biết bao nhưng anh không thể.
Nhớ lần cả cơ quan lên Sapa đúng vào ngày tuyết rơi. Đón cô ngay trên đỉnh đèo nơi đêm qua mưa tuyết nặng hạt nhất, nhìn cô tái mét vì lạnh trong tấm áo ấm ướt dở vì mưa phùn mà anh thấy thương cô vô cùng. Giá như anh là người yêu của cô để anh có thể chăm sóc cô nhiều hơn nhưng cô đã không cho anh được làm thế.
Tháng 3, cô nhận thông tin chuyển công tác và rời xa Hà Nội. Anh biết tin này từ trước vì cô đã hỏi anh và chính anh đã khuyên cô nên ở lại nhưng tính cô là vậy, anh không thể giữ chân được cô.
Buổi liên hoan chia tay chỉ có vài đứa thân cùng nhau. Hôm đó ai cũng uống thật nhiều vì tâm trạng lẫn lộn sau những biến cố trong công việc.
Sau bữa liên hoan cả hội cùng đi hát. Cô hát hay nhưng chưa bao giờ cô chịu hát cùng anh.
Lần đầu tiên anh cầm tay cô thật tự nhiên và bàn tay nhỏ bé đó cũng thật ngoan ngoãn, nhẹ nhàng nằm gọn trong bàn tay anh. Anh hạnh phúc lắm dù biết đó không gọi là tình yêu nhưng với anh ít ra trong lúc cảm xúc của cô thật nhất thì cô cũng ở yên bên anh như một người đàn ông cô có thể tin tưởng mà dựa vào.
Hôm đó cô mệt và anh được ở bên cô trọn vẹn như chính cô là người yêu của anh vậy. Cảm giác đó với anh thật nhẹ nhàng và đầm ấm biết bao dù anh biết ngay ngày mai cô lại trở về chính cô, lạnh lùng và xa lạ.
Là vậy đấy nhưng ngày xa cô anh đã khóc. Đó là những giọt nước mắt hiếm hoi sau 4 năm anh không hề biết rơi nước mắt vì một người con gái.
Cô đi rồi anh vẫn không quên chờ đợi một điều gì đó mơ hồ và hình như thói quen cũ anh vẫn chưa quên, mỗi lần có một status mới hay một tấm ảnh cô up lên Fcebook anh lại âm thầm vào đọc kĩ rồi lại lặng lẽ thoát ra mà chưa bao giờ anh like một lần nào.
Hôm nay 20/10 anh chỉ lặng lẽ gửi đến cô một lời chúc thật ngắn. Anh mong cô sẽ mãi hạnh phúc còn những kỉ niệm đã qua hãy để anh giữ lấy vì dù không thể ở bên cô nhưng với anh cô là tình yêu mà anh sẽ giữ mãi trong lòng.